SAU VẾT ĐAU 18 (11/16/2011)
"Cứ mỉm cười đi bởi sẽ chẳng sao đâu
Những tật nguyền không bao giờ thắng được trái tim ta mạnh mẽ..."
(Tiểu Vũ)
Sự chín chắn , già dặn trong các tác phẩm của Tiểu Vũ dường như rất thật . Thật như ở tuổi 18 tràn đầy sinh lực kia bị thổi tung trong trân cuồng phong mang sắc màu chia ly.
“Em rêu phong tuổi 18
Như gió rêu phong lên chiếc hăc-mô-ni-ca xưa cũ
Nỗi nhớ anh rêu phong trong miền kí ức
Chẳng chịu buông tay dù đã mệt nhoài… “
Cứ những tưởng sự mạnh mẽ , chín chắn , già dặn ấy sẽ làm nên một Tường Vi nhỏ nhắn mà bản lĩnh ,một tính cách mới trong cuộc sống mới và một tài năng văn học trẻ sắp tới độ chín .Nhưng trượt trong nỗi đau đầu tiên ấy ,Tiểu Vũ như vẫn chưa đứng lại được khi mà những cồn cào vẫn hằng đêm cấu xé cô. Cô rút vào vỏ bọc của nỗi cô đơn và nối tiếc . Cô như nhìn những người đàn ông khác bằng đôi mắt chỉ có đôi bờ vai ấy và cô tự đóng cửa trái tim mình như thế đấy .
Có lẽ cho đến bây giờ , những ước mơ tưởng như bình thường với cô : làm cô giáo và sáng tác chắc chắn sẽ không làm cho cô hài lòng .Nhưng cũng mong những bình thường ấy chắc sẽ đưa cô trở lại tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình nếu cô không đạt được những ước vọng cao hơn bởi có biết bao người mong muốn điều đó mà chẳng được.
Xin cho những bước đi không còn mệt mỏi , mắt cô nhìn vạn vật trở nên tươi mới hơn .Xin những giản dị mà cô mong sẽ đến như cánh diều tuổi thơ hay hạnh phúc leng keng mà cô đã kể .Mong cho tiếng lòng bớt ngổn ngang và mong dự định mà cô đã đề ra trong Tổng kết TÔI năm học qua và phương hướng cho năm học mới sẽ trở thành sự thật …
Viết cho những ngày kí ức mãi không nhạt nhòa
Cổ tích
Nhiều khi muốn ngày mai đừng đến
Để mãi làm cổ tích êm đềm
Được nũng nịu trong vòng tay bà, tay mẹ
Thiếu tình yêu nên muốn đầy thêm
Ngày mai đến khi người ta lớn
Bao giờ qua nghìn lẻ một đêm?
Cổ tích có bao giờ kết thúc
Nên trẻ con cứ là trẻ con
Nhưng trẻ con ước mình thành người lớn
Sợ mình mãi bé tí hon giữa những gã khổng lồ
Một ngày bỗng ngoái đầu nhìn về một nghìn đêm trước
Biết sợ ngày mai tức đã trưởng thành.
11-10-2009
Tường Vi
Nhiều khi muốn ngày mai đừng đến
Để mãi làm cổ tích êm đềm
Được nũng nịu trong vòng tay bà, tay mẹ
Thiếu tình yêu nên muốn đầy thêm
Ngày mai đến khi người ta lớn
Bao giờ qua nghìn lẻ một đêm?
Cổ tích có bao giờ kết thúc
Nên trẻ con cứ là trẻ con
Nhưng trẻ con ước mình thành người lớn
Sợ mình mãi bé tí hon giữa những gã khổng lồ
Một ngày bỗng ngoái đầu nhìn về một nghìn đêm trước
Biết sợ ngày mai tức đã trưởng thành.
11-10-2009
Tường Vi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét